Ngô Thiên Tú

Ðón Xuân Xứ Lạ


Xuân về buồn mãi vấn vương
Lòng sao ngớ ngẩn nhớ thương quê nhà
Nhớ quê nhớ Mẹ tuổi già
Lưng còng tóc bạc mắt nhoà chờ con
Chiều chiều nắng ngã đầu non
Mẹ ngồi dõi mắt nhớ con Mẹ buồn
Ở đây tuyết phủ mưa luồn
Lang thang xứ lạ như xuồng đứt dây
Ngày ngày tháng tháng sầu vây
Xuân đi xuân đến lây lây cuộc đời
Nhớ quê thương Mẹ rã rời
Ðón xuân xứ lạ sao đời lẻ loi
Giao thừa chỉ có mình tôi
Nhấp từng cụm rượu bờ môi tủi hờn
Ðón xuân lòng dạ chập chờn
Pháo đâu không nổ để sờn trái tim
Nhìn trăng lơ lửng ngoài hiên
Ðâu bằng trăng ngã nghiêng nơi quê mình
Quê tôi thơ mộng hữu tình
Xuân về tưởng nhớ bập bình trái tim

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Ðón Xuân Xứ Lạ"